ARMY | AVATAR | KPAH | NINJA |
Chuyện Tình bên Nhà Thờ Đức Bà
".......................
Ngày nào , cho tôi biết !
Biết yêu em rồi , tôi biết tương tư
Ngày nào ! cảnh thiên đường
đã mở hé ! Tình yêu là trái táo thơm
Tôi ghé răng cắn vào ! Miệng môi ngọt đắng ...
.........................."
Đêm hôm ấy , trăn trở mãi với dáng vóc yêu kiều của nàng , mãi cho đến nửa khuya Toàn mới ngủ được . Sáng hôm sau , như thường lệ Toàn thức dậy và đến trường như mọi hôm . Bóng Nhà Thờ trong buổi sớm im lìm và cổ kính , hơi ngoái đầu nhìn về phía đường Nguyễn Du , chợt nhung nhớ dáng vóc nàng , suy tư xâm chiếm tâm hồn . Dòng xe cộ bắt đầu chạy thoáng chốc chân cũng đưa Toàn đến trường và chiều lại đến . Ai có thể tưởng tượng một người khi yêu và chờ đợi một người , sẽ vui sướng như thế nào khi thấy thời gian trở lại và họ sắp được gặp nhau . Tiếng đàn Piano thanh thoát vang lên theo những giọng hát đồng ca giao hưởng của những thiếu nữ làm không khí trong Nhà Thờ sinh động hơn . Ngoài Toàn ra cũng có một số người đến xem và dự thính buổi tập hoà nhạc này . Anh đã nhận ra Huyền ngay khi nàng ngồi đàn qua dáng thanh tao của một nghệ sĩ dương cầm nhỏ tuổi . Nàng mặc mặc chiếc áo dài màu trắng tượng trưng cho sự trong trắng của một thiếu nữ ngoan đạo . Mái tóc xoã dài theo hai bờ vai toát lên vẽ đẹp bội phần , đôi tay như có phép thuật lướt trôi chảy trên mặt phím .
Toàn chăm chú thật lâu không chớp mắt khối óc bay theo dòng suối nhạc Thánh ca vút lên Thiên đường mơ mộng . Choàng tỉnh , buổi tập cũng kết thúc ,tất cả ra về . Vừa ra cửa Huyền sung sướng khi thấy Toàn chờ nàng , tình yêu của họ chớm nở và nỗi chờ mong hiện rõ lên khuôn mặt từng người
- Em đói chưa ! Mình ăn tối em à . Toàn đề nghị
- Đâu vậy anh ! ……. ! Huyền hỏi ý còn e ngại và định từ chối
- Yên tâm ! Ăn xong anh đưa về nhà em an toàn , không việc gì phải lo . Anh nói khuôn mặt trầm tỉnh
- Dạ , em nghe mình đi thôi anh .
Cả hai chở nhau trên chiếc xe đạp đi về hướng chợ Đa kao , nơi đây có bán nhiều món ăn ngon , và đến tận khuya cho các thực khách lỡ đêm. Cả hai vào một quán bán bánh cuốn , ban đêm khí trời hơi lạnh ! Cái hơi nóng từ thức ăn thoát ra làm cho hai người cảm thấy ấm cúng . Toàn nhìn Huyền , Bất chợt ! Đôi mắt nàng cũng hướng đến chàng , họ cảm thấy hạnh phúc ! Họ cảm thấy gần gủi ! Trong một chừng mực nào đó , tình yêu đến rất gần .......như một suy nghĩ mênh mông của cơn sóng lòng . Ăn xong Toàn chở Huyền về nhà nàng , đêm nay mộng đẹp sẽ đến với hai người trong từng suy nghĩ riêng tư nhưng chung hướng .
Từ đó họ cũng đã thành một đôi uyên ương son trẻ , ngày ngày đi bên nhau đến trường . Cha mẹ của Mỹ Huyền là người ngoan đạo , rất thương con và cũng quý mến Toàn vì sự lễ phép , ân cần và chịu khó học hành lo lắng tương lai của anh . Hai năm dài trải qua thầm lặng trong những lần đưa đón , những tấm thiệp chúc mừng ! Những mùa Giáng sinh đi bên nhau ! Trong nhau , nụ hôn tình ái hoà quyện tràn ngập của một đôi người đang say sưa chìm đắm vào giấc mơ yêu thương cao thượng và Thánh Thiện . Tuy nhiên trên cõi đời luôn có những bất công mà tạo hóa cũng không lường trước được. Số phận ! Đó là những gì người ta chỉ cảm nhận bằng hai chữ bi thương .
Một hôm tiết trời tháng bảy , mưa rất nhiếu và rất lớn . Như mọi khi Toàn dong xe đến để chở Huyền đi học , một chút tư lự khi nhìn thấy cửa đóng khóa kín . Thoáng giật mình ! Toàn bỏ xe đi vào trong , không còn ai ! Tất cả họ đã ra đi , không lời giã biệt . Trong lòng đau buồn Toàn cố nhìn như tìm kiếm một chút gì sót lại của Huyền , nhưng có chăng là tiếng uất nghẹn của tâm hồn ...... Rồi tự hỏi thế gian tình là gì ! Sao mỗi một con người lại có một lần đau khổ trong đời ! Huyền đi rồi , còn gì đây những ngày xưa hoa mộng ! Nuối tiếc dâng cao như cơn bão cuốn sâu định thức .




