ARMY | AVATAR | KPAH | NINJA |
Cảm hứng của bác thợ cạo
- Thưa ông, trước ông cũng đã có từng nhuộm đôi tí có phải không ạ? - Bác Bút kính cẩn nói - Ông làm ơn cho tôi biết...
- Hả? - Người đàn ông nói. - ồ, đúng... đúng, thực ra, như tôi đã nói đấy : cô bồ của tôi khí trẻ hơn tôi. Chắc ông cũng thấy là tôi hoa râm hơi sớm, bố tôi cũng vậy - cả dòng họ nhà tôi, cho nên tôi có nhuộm đôi tí - gọi là xam xám ấy mà. Nhưng cô ấy không thích màu này. Cho nên tôi nghĩ là nếu đã làm lại thì làm quách màu màu mà cô ấy ưng cả thể phải không?
Vừa tiếp chuyện về khí chất của các bà, các cô, bác Bút vừa xem xét bộ tóc của khách hàng bằng cặp mắt và những ngón tay thiện nghệ. Đó là một mái tóc đen tự nhiên, có bị bạc hơi sớm. Tuy nhiên, đấy chẳng phải mối quan tâm của bác. Thông tin bác thật sự cần là loại thuốc nhuộm khách hàng đã dùng trước đây, và bác phải hết sức cẩn thận. Có những loại thuốc nhuộm chẳng ăn với những loại khác.
Vừa chuyện trò vui vẻ, bác Bút vừa cần mẫn làm việc. Khi bác đã chuyển sang dùng chiếc máy sấy ro ro thì câu chuyện cũng chuyển sang vụ giết người ở Manchextơ.
- Cảnh sát hình như đã bỏ cái vụ chẳng ra gì này - Người đàn ông nói.
- Có lẽ giải thưởng sẽ khơi lại sự việc đôi chút - Bác Bút nói, cái ý nghĩ quẩn quanh tiền nong vốn chế ngự đầu óc bác.
- Ồ, có giải thưởng à? Tôi không biết đấy.
- Thưa ông đăng trong tờ báo tối nay đấy ạ. Có lẽ ông cũng muốn xem qua?
Người khách lạ đọc mục đó thật rõ và kỹcàng, trong khi bác bút ngắm ông ta trong gương và thấy ông bỗng rụt bàn tay trái lại - nó vốn đặt hờ hững trên tay ghế tựa - rồi thu hẳn vào trong chiếc khăn choàng.
Nhưng bác Bút đã kịp thấy. Bác đã kịp ghi nhận rành rành móng ngón tay cái dập nát, ối người cũng có những vết tật xấu như vậy, bác bút tự nhủ, nhưng người đàn ông liếc lên, và cặp mắt dò xét một cách nghiêm trọng của ông ta trong gương như dán vào khuôn mặt bác Bút.
- Vâng - bác Bút nói - Tôi chắc thằng cha ấy đã an toàn ở nước ngoài rồi. Họ công bố quá chậm.
Người đàn ông cười lớn.
- Tôi cũng cho là như thế.
Bác Bút phân vân, chẳng lẽ lại có nhiều người lại vừa dập ngón tay cái lại vừa có luôn răng nanh bên trái bịt vàng? Biết đâu lại chẳng có hàng trăm người như vậy khắp cả nước. Lại nữa: tóc bạc bạch kim (có thể nhuộm) và tuổi khoảng bốn ba. Không còn nghi ngờ gì nữa.
Bác nhớ lại chính xác số những thương tích tàn nhẫn trên thân thể nạn nhân ở Manchextơ - một bà già khá béo. Liếc ra cửa, bác Bút thấy phố xá đông nghịt. Thật dễ dàng, nếu như...
- Nhanh tay lên chứ ông - Người đàn ông nói, có vẻ nóng ruột nhưng vẫn đủ vui vẻ - Muộn rồi. Tôi sợ ông sẽ phải làm quá giờ.
- Thưa ông, không sao ạ - bác Bút nói - Hoàn toàn không hề gì ạ.
Không, nếu bác chạy vụt ra cửa thì gã khách hàng khủng khiếp này sẽ chồm lên, vồ lấy bác, lôi cổ bác trở lại và chỉ cần một cú đấm hãi hùng như hắn đã choảng bà cô hắn...
Vậy nhưng bác Bút vẫn ở vị trí thuận lợi. Một người quyết đoán sẽ hành động ngay. Bác có thể vụt ra phố trước khi gã khách hàng có thể ra khỏi ghế. Bác Bút bắt đầu đi vòng ra phía cửa.
- Gì thế? - Khách hàng hỏi.
- Thưa ông tôi chỉ ghé cái đồng hồ thôi ạ - bác Bút nói khẽ và dừng lại. Bác trở lại tủ hàng để lấy đồ. Nếu như bác nhanh nhẹn hơn - như các thám tử trong truyện trinh thám ấy - thì bác đã quan sát và gộp cả móng ngón dập với chiếc răng nanh bịt vàng để đi đến kết luận ngay và chạy ra mà báo động trong khi bộ râu gã khách hàng còn đầy xà phòng và mặt hắn còn đang bị trùm khăn. Hoặc giả bác có thể quệt đầy bọt xà phòng vào mặt hắn - chẳng ai có thể giết người hoặc chạy ra phố với cặp mắt đầy xà phòng.




