ARMY | AVATAR | KPAH | NINJA |
Tên trộm
”Xem ra tôi đang cản trở công việc của ông? Giờ ông địnhlàm gì?“- Cô hất đầu hỏi lão.
”Dĩ nhiên là chuồn khỏi đây rồi“- Lão đáp trống ko.
”Còn tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát và thông báo về một vị khách ko mời“- Cô xem ra có vẻ háo hức đối đầu với lão.
”Tôi thì dễ dàng cắt dây điện thoại rồi... - Lão cười ngập ngừng-... Cô bất tỉnh khoảng nửa giờ cũng đủ cho tôi hành động...“
”Ông định đánh tôi ư?“.
Lão ko trả lời thẳng:“ thì cứ cho là thế! Cô ko sợ à?”.
Lão mạnh dạn đề nghị:“ Tại sao co ko thể để cho tôi đi nhỉ? Tôi cũng đã lấy gì của cô đâu? Và tôi hứa sẽ ko bao giờ trở lại đây nữa!“.
Cô gái đột nhiên đanh giọng lại:“Sao lại phải thế? Ông đang chuẩn bị ăn trộm của tôi cơ mà? Nếu tôi để ông đi, biết đâu ông sẽ ăn trộm của một người khác? Xã hội cần được thoát khỏi những người như ông“.
Horace cười: ”Tôi ko đe doạ gì xã hội. Tôi chỉ lấy của nhữngkẻ thừa tiền, như gia đình cô chẳng hạn. ít ra thì cô cũng còn gấp bốn năm lần thế này ấy chứ!“
Cô cười phá lên trước giọng van nài thảm thiết của lão.
”Tôi ko có quyền đòi hỏi cô nhưng tôi thành thật mong cô hãy cho tôi một cơ hội. Hãy để tôi đi và tôi hứa sẽ từ bỏ việc xấu xa này!“.
Cô im lặng, nhìn lão một cách thân thiện: ” Ông thực sự ko muốn đi tù, phải ko?“.
Cô tiến về phía bàn, lôi ra bao thuốc. Horace nhìn cô, chờ đợi sự tha thứ.
”Cô sẽ để tôi đi chứ?“- Lão châm lửa hộ cô.
”Được rồi, nhưng ông cũng phải giúp tôi một việc“.
”Bất kì điều gì!... mà tôi có thể“.
”Lần này tôi quay về là để lấy đồ trang sức lên Luân Đôn dự một buổi dạ tiệc . Buổi tiệc quan trọng mà! Tuy nhiên, tôi...“
Horace mỉm cười:“Như mọi phụ nữ khác, cô lại quên chìa khoá ở đâu đó rồi đúng ko?“
”Vâng“- Cô gái nhẹ nhàgn đáp.
”Để đó cho tôi! Song tôi phải phá khoá cơ.“.
Cô gái vui vẻ:“Ko sao! Chúng tôi còn nghỉ lại Luân Đôn dài dài. Ba ngày nữa tôi sẽ trở lại rồi nhờ ông tới sửa hộ két sắt luôn. Chồng tôi sẽ ko biết gì về chuyện này và anh ấy sẽ ko thể trách tôi là chúa đãng trí“
Chỉ trong một giờ, lão đã hoàn tất mọi việc, rời khỏi nhà cô gái với một niềm vui khó tả.
Giữ đúng lời hứa với cô gái trẻ tốt bụng, ba ngày sau, lão quay lại để chữa cái két sắt cho cô gái. Trên đường đi, lão nghĩ tới những quyển sách sắp xuất bản và lão đã dự định một vụ trộm khác an toàn và cẩn thận hơn. Nhưng lão ko còn cơ hội nào để thực hiện một vụ trộm khác. Cảnh sát đã túm cổ lão khi lão vừa bước chân qua cửa. Bà chủ nhà đứng đó, ko phải cô gái mà một bà già sáu mươi, bà ta nói rằng két sắt đã bị khoắng sạch và câu chuyện về cô gái mặc bộ đồ đỏ của lão là tưởng tượng. Cũng chẳng có ai tin lão bởi người ta tìm thấy dấu vân tay của lão cũng như chẳng ai có thể tin được câu chuyện lạ lùng kia: bà chủ nhà nhờ tên trộm mở két sắt hộ...




