ARMY | AVATAR | KPAH | NINJA |
Bắt Đầu kết thúc một Tình yêu
Cơ mà Phong à, người ta nói, nỗi đau không tên chính là nỗi đau in sâu và dày vò ta mãi.
Vi – Tôi đã gặp Oanh như vậy
Sài Gòn một ngày đông ít gió...
Mưa lất phất rơi, tôi trở về nhà sau khi dùng bữa với Phong tại một nhà hàng kiểu Pháp. Tôi đắm mình trong bản nhạc Je TAIme du dương, ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu cùng chiếc mũi cao của Phong. Anh ấy khá lạnh lùng, đôi lúc còn khiến người ta cảm thấy nghẹt ngở và khó nắm bắt. Tôi thấy Phong khá thú vị, và tôi tin chắc rằng anh ấy cũng nghĩ vậy về mình. Chia tay Phong, tôi vội vàng đến Cupchino – tiệm bánh ngọt tôi mới mua từ một người bạn, nó nằm trong góc Sài Gòn, đủ thanh lịch cho một buổi tiệc, đủ nhộn nhịp để các bạn trẻ vui chơi. Tôi thích Cupchino, đơn giản vì cây bằng lăng tím đặt trước cửa tiệm. Đông về, những tán cây chỉ còn xơ xác mấy chiếc lá vàng hoe, nhưng cũng đủ để mọi người thấy ấm áp mà ghé lại.
Tôi thấy em khi mưa bắt đầu nặng hạt, em đứng đó, nước đã thấm vào làm ướt sũng bờ vai. Em mím chặt môi, hai tay ôm lấy vai run rẩy, mái tóc em xõa dài, bay phất phơ dù không có gió. Tôi thấy thương, bước đến định mời em vào quán cho đỡ lạnh, rồi khi tôi đã định đưa bàn tay ra đỡ lấy vai em...Em ngã xuống.
Tôi đưa em vào quán, pha một cốc trà hoa cúc rồi đặt trước mặt em. Em nhìn tôi thật lâu, dòng lệ đã sớm tuôn ra từ khóe mắt.
- Em tên gì?
- Oanh ạ!
Tôi mỉm cười.
- Uống đi, trời lạnh thế này sao lại ra đó đứng?
Em lặng người nhìn ra cây bằng lăng tím, khóe mắt em đỏ hoe. Em run run nắm chặt lấy cốc trà rồi nức nở khóc.
- Chị...chị nghĩ anh ấy có đến không?
Tôi cũng hiểu ra phần nào câu chuyện, vỗ nhẹ vào vai em, tôi dịu dàng nói:
- Sofa đằng kia, em tới đó nghỉ chút nhé!
Em gật đầu, lảo đảo bước đến chiếc sofa rồi nằm dài ở đó. Chiếc váy mỏng màu xanh của em vô tình để lộ xương quai, tôi có thể thấy rõ vài vết bầm tím. Khẽ thở dài, tôi vặn nhỏ bản nhạc Secret Garden rồi bước ra ngoài, mưa đã tạnh hẳn.
Oanh – Em đã ghen
Em đã nghĩ mình sẽ không nhớ anh nhiều đến thế. Hôm nay, em mặc chiếc áo màu xanh nhạt, em cố tình để lộ xương quai đã phai vết bầm tím. Em tình cờ quen Vi, chị ấy thật tốt, chị ấy thường ngồi nói chuyện với em ở Cupchino, quá cà phê mà chúng ta hay đến đó. Chị ấy cũng khá xinh, dáng người dong dỏng cao cùng mái tóc đen dài khiến người khác ghen tỵ. Ghen tỵ làm gì anh nhỉ, anh đã nói đó là một thói quen xấu cơ mà.
Thế nhưng em lại ghen tỵ đấy, khi vô tình thấy chị ấy ôm cả thế giới của em vào lòng, em đã run rẩy trong mớ cảm xúc không tên, ghen tỵ có, thất vọng có, đau đớn và tức giận cũng có. Em hận anh, hận ngôi nhà mà anh để lại, hận chiếc bàn may anh tặng em dịp sinh nhật... Và...em hận cả anh trong những câu chuyện kể, em hận cả anh trong ánh mắt chị ấy mỗi khi vui, em đã ích kỷ như thế, khi Sài Gòn vẫn nhộn nhịp và hầm hập thương yêu. Bất chợt, em thấy hận bản thân mình.
Em đã nghĩ, mình nên buông tay anh...
Phong – Buổi hẹn cuối cùng
Ngày thứ bảy ít nắng, gió lao xao
Tôi chọn cho mình bộ cánh lịch lãm, dùng hương nước hoa mà Vi thích – hương bạc hà. Tôi đã quen với cuộc sống có Vi, quen với khuôn mặt đáng yêu và mái tóc thơm mùi hoa oải hương của nàng. Tôi thích ngắm nàng làm việc, ngắm những ngón tay nàng thoăn thoắt nhào bột, đánh trứng...Tôi cảm thấy thật hạnh phúc.




