ARMY | AVATAR | KPAH | NINJA |
Người đó Không phải Em
- Ai thèm buồn chứ! Tưởng bở, cút xéo để em còn nói chuyện với mấy anh đẹp trai - nó trêu anh
- Á à, dám không? Anh đấm chít cả đôi đấy, sợ chưa?
- Hihi, sợ rồi sợ rồi! Vào đấy đừng có léng phéng với mấy chị chân dài, em mà bắt được em ăn vạ luôn.
- không có chuyện đấy đâu. Anh yêu chân ngắn mà .
- Ai tin được ý, anh già!- nó lè lưỡi.
- Anh thề, anh hứa , anh đảm bảo!
Anh lên máy bay, mang theo niềm tin trọn vẹn của nó.
Nó ở lại, trở về với những tháng ngày không có anh bên cạnh, một mình đến trường, một mình trở về trên con phố dài , không còn là Hà Nội chật ních người, không phải Sài Gòn náo nhiệt ồn ã...
Vẫn được nói chuyện cùng anh mỗi ngày, vẫn được kể anh nghe mọi chuyện, vẫn yêu anh và được anh yêu . "Anh thật tốt!" Nó luôn tự hào về anh như vậy, nó cảm giác sẽ chẳng tìm đâu một người như anh nữa, à , mà tại sao lại tìm, nó có anh rồi, có anh là đủ!
Lao vào guồng quay của công việc, anh ít thời gian trò chuyện hỏi thăm nó, nhưng nó hiểu chứ, "Anh rất vất vả, mình không được nhõng nhẽo anh". Nghĩ vậy chứ thực ra nó buồn lắm. Dù không bao giờ nói ra nhưng nó thực sự chẳng muốn xa anh nữa, nhưng lại không thể bắt anh bỏ dở học hành , bỏ dở công việc, nó vẫn ước anh quay về!
Ngày sinh nhật nó, nó nhận được những lời chúc tốt đẹp từ mọi người, tất nhiên là cả anh, những gói quà xếp cao nhưng món quà nó chờ đợi lúc này là anh kìa! Nhưng mọi thứ đâu phải cứ mong là được. Một thoáng tuyệt vọng lướt qua mắt .
Chuông cửa kêu lên dù đã là gần mười giờ đêm, nó mờ mờ nhìn thấy bóng một người con trai trên tay ôm hộp quà lớn, nó vội ra mở cổng.
- Chào em!
- Vâng, chào anh, anh là...
- Chúc mừng sinh nhật em, anh là bạn của Trung, anh Trung có nhờ anh đưa cho em món quà này. Bây giờ anh phải đi rồi, chào em nhé.
- Vâng, Cám ơn anh - Nó thừ người mãi đến khi người đó nổ máy xe ra về.
Một đôi giày tím, màu nó thích nhất, nó cười nhẹ, lật mở tấm thiệp : "Anh hay đứng dưới cổng nhìn em vào giờ này, nhìn trộm đấy, em đừng giận nhé. Hôm nay anh không đến được , nhưng mà anh muốn chạy đến bên em lắm, chúc em luôn hạnh phúc, yêu em!". Đêm hôm đó, trong giấc ngủ, khóe mắt nó chợt long lanh hai giọt nước. Ngay cả trong vô thức, nó vẫn nhớ anh đến cồn cào, hay trong tim nó, một nỗi ám ảnh cứ mập mờ ẩn hiện ngấu nghiến trong lo sợ.
- Em này, anh có chuyện muốn nói với em!
- Anh nói đi, sao hôm nay lại còn vòng vo thế?
- Thực ra, dạo gần đây anh hay nghĩ đến chuyện cũ, anh sợ nó làm ảnh hưởng tới em.
- Anh nói gì lạ thế ?
- Anh...nhớ đến.... người đó
- Vậy à
- Ừ,
- ...
- Alo... alo, Linh à?
Sự im lặng , nước mắt!
- Chia tay đi!
- Anh biết, anh sai, em à... nghe anh nói đã này.
- Thôi đừng nói gì nữa.
- Anh chỉ muốn nói với em thực sự rất khó để quên những quá khứ đã ăn sâu, anh sợ mình không kìm nổi cảm xúc
- Sao hai người không chết quách đi. Sao cứ làm khổ em chứ?
- Người ta có lỗi gì đâu , mình anh là đủ mà
- Không! Cả hai người sẽ bị nguyền rủa, em biết mà, em biết cái ngày này rồi sẽ đến thôi, anh giỏi lắm!
- Anh xin lỗi... Đừng như thế
- Im đi! Anh tưởng em mù à? Anh nghĩ em ngốc nghếch thế hả?
- Không, Không, Linh,
- Thôi đừng giải thích đi, - tiếng nấc nghẹn làm nó mệt mỏi rã rời. Nó tắt máy. Tuyệt vọng. Căm giận. Đau đớn.
Sáng hôm sau, nó đến trường với đôi mắt đỏ nước, vô hồn, bờ môi khô khốc... N




